Translate

11/03/2013

Viết vẩn vơ ...

Đôi khi từ bỏ cũng là 1 sự bắt đầu mới. phải dũng cảm lắm thì con ng ta mới dám từ bỏ , nhất là khi đó là điều mà đã cố gắng bao công sức để có đc

Trong cùng 1 lúc tôi từ bỏ gần như tất cả. từ bỏ con đường học hành sau 5 năm năm học . Tốn kém thời gian và tiền bạc. Chỉ bởi có thể học ở đó sẽ chẳng đi đến đâu.
Từ bỏ ng con trai yêu thương tôi thật lòng, chỉ bởi ng đó kém tôi quá nhiều tuổi. chẳng có công việc ổn định , chẳng có định hướng tương lai.Cái gì cũng mù mờ như tôi vậy.

Từ bỏ để tìm đến những cái mới. Với mong muốn rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn
lao vào công cuộc thay đổi chính mình .
Cắt tóc ngắn , thay đổi gu ăn mặc . Tìm đến đăng kí học ở 1 trường trung cấp làng nhàng.Bắt đầu lại từ đầu
Ko hiểu tất cả những j đang làm có phải là điên rồ , ngu ngốc hay ko ???
Chỉ mong ko phải thêm lần nào nữa phải hối hận...

10/23/2012

I don't need a man - miss A

10/12/2012

Nếu yêu một cô gái Bạch Dương

Nếu anh yêu một cô gái Bạch Dương...

Thì xin anh hãy kiên trì

Vì những cô gái Bạch dương luôn là những người kiên định. Bạch dương có thể giữ vững những nét riêng biệt của mình giữa những xô bồ, ồn ã nên đừng vội vàng hi vọng việc anh xuất hiện và đảo lộn cuộc sống của cô ấy một cánh dễ dàng

Khi một ai đó đột ngột muốn được bước vào cuộc sống của họ, theo quán tính, nàng Bạch dương sẽ xù lông nhím và cản trở liền >:)

Nàng Bạch dương là những người có nhiều nẻo khuất ở tâm hồn. Hãy hiểu nó, đừng hi vọng nó sẽ được trưng bày ở một nơi nào đó dễ dãi nếu thật sự anh không tìm kiếm nó. Đừng vội vàng bỏ cuộc. Hãy bên cô ấy nếu anh thật sự yêu thương.

Trong tình yêu, sự chân thành luôn là điều rất cần thiết, luôn luôn cần sự chân thành trong từng lời nói, từng hành động
Đôi khi đó là con át chủ bài khiến cho chiến dịch trái tim bên phải của anh thành công

Nhưng anh ơi, với một cô nàng cá tính như Bạch dương thì sự chân thành thôi là không đủ

Cô ấy cần nhiều hơn thế

Không phải là cô ấy tham lam, không phải là cô ấy đòi hỏi
Mà đơn giản, những cô nàng Bạch dương không thích sự nhạt nhẽo

Cô ấy cần cái gì đó đủ ấn tượng để không thể quên. Đủ mạnh mẽ để luôn phải nhớ

Một người con trai có những thói quen kì quặc, một người con trai có những nhận xét sâu sắc, một người con trai có những việc làm ấn tượng…

Không phải là phô trương, nhưng như vậy thì ít nhất người đó được cô nàng ghi nhớ - ghi điểm nhiều hơn, cửa trái tim cũng mở rộng hơn :">

10/03/2012

Có mệt không ???

 

Có mệt không khi cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ? -
- Có mệt không khi cứ phải cười dù chỉ muốn nhắm mắt lại và ngừng nghĩ suy?
- Có mệt không khi phải giấu trong mình bao bí mật?
- Có mệt không khi đưa bờ vai ra cho người khác dựa khi bàn tay mình đang lạnh ngắt cần một hơi ấm?
- Có mệt không khi quá nhiều cảm xúc, để rồi cuối cùng hình như lại trở thành vô cảm, hàng loạt những điều không tên đè nặng trong lòng, mà chiếc mặt nạ cười bên ngoài hình như không gỡ ra được...



♥ Cứ cố tỏ ra mạnh mẽ để che lấp sự yếu mềm bên trong. Để rồi lắm lúc...lại cảm thấy mệt mỏi và rã rời... Cô đơn và lạc lõng...
Thèm những lúc được sống thật với cảm xúc của chính mình
Thèm những lúc được gục đầu lên vai ai đó mà khóc cho vơi bớt đi những tổn thương chồng chất


 nguồn:http://muare.vn/offline-TamSuoffline/5018391

9/29/2012

Ốm - Ký ức và Suy nghĩ


Giữa trưa, oi oi . Và trong tình trạng đang ốm , đang mệt , ngẹt mũi phải thở bằng mồm. Nhưng ko hiểu sao lại có tâm trạng để bật dậy gõ tạch tạch cái bàn phím.
 Không hiểu có bao nhiêu người như mình. Sống theo sự sắp đặt của ng khác. Với một số người họ sẽ nói rằng đấy là may mắn mà ko biết hưởng. Chẳng phải làm j, có ng khác trải thảm ra cho, chỉ việc bước đi mà còn kêu. Nhưng cái họ ko hiểu là thật ra người ta có muốn như thế hay ko hay liệu cái nơi mà cái thảm đó đang hướng đến có hợp, có phải là sự lựa chọn của người đó hay ko.

 Mình được bố mẹ trải thảm thế nào nhỉ.

 Cấp 1 : bố mẹ sắp xếp cho học một trường dân lập, xa lắc, xa lơ. Bị cô giáo trù, hành cho gần chết. Cơ bản cũng vì quá nghịch. Nhưng bị trù dập quá đến mức ko chịu được nữa đòi mẹ chuyển trường. Mất 2 tháng trời mới được chuyển. Và ngôi trường mới. mình thích nó. Dù rằng chẳng chơi với ai mấy, nhưng mình thấy thoải mái .Nên vậy là đủ !

 Cấp 2 : Bố mẹ nhờ người quen xin cho vào 1 lớp "chọn" toàn những bọn học khủng của 1 trg` công cũng thuộc dạng khủng. Ừ thì cũng tự hào, oách xà lách phết đấy. Nhưng có ai hiểu dc.4 năm cấp 2 đó là khoảng thời gian địa ngục đối với mình.

 Một đứa học hành trung bình, nhà nghèo ,mặt mũi thì xấu xi, ng gầy gò học chung với lũ nhà giầu, suốt ngày quần quần áo áo, học khá và dĩ nhiên - bé tí mà chúng nó đã xinh chết đi được.
Gồng mình lên để có thể học bằng chúng nó , từ 1 đứa học khá , nhưng vì ko theo kịp. Cứ đuối dần, đuối dần. Cuối cùng là chán, và thôi mặc kệ. Chẳng học nữa.
 Bị chúng nó tẩy chay, gọi bằng những cái tên vô cùng xúc phạm mà giờ nghĩ lại tay mình bỗng trở nên run rẩy. Như là con lập dị, con điên, con đĩ, con điếm, con hủi,... còn nhiều nhưng thật sự mình ko muốn nhắc đến . Xếp hàng trong giờ ra chơi, ko ai chịu đứng cạnh, ngồi học ko ai chịu ngồi chung. Mỗi lần đổi chỗ trong lớp , nếu ai bốc thăm phải mình là rú ầm lên, mặt méo xệch. Rồi thì : tại sao tớ phải ngồi với nó, nó thế nọ, nó thế kia. Eo ôi! . Tởm quá, khổ rồi..., Sao mày không chết mẹ đi để tao đỡ phải ngồi cạnh mày, eo ôi! ngồi cạnh nó điên giống nó mất,chết đi cho rộng đất, chết đi yên tâm ko ai tiếc mày đâu... Những lúc đó mình chỉ biết cúi gằm mặt, quay đi , giả vờ không biết, không nghe thấy gì . Để mặc chúng nó sau lưng với những cái lườm nguýt, bĩu môi, ánh mắt kinh tởm, khinh bỉ chúng nó ném cho mình. Không có bạn thân, mà nếu có chơi với ai, đơn giản là để chúng nó lại dụng. Nhờ nhắc bài, chép bài. Rồi thì bị bắt nạt, học kém, bị bệnh dạ dày, bị cô giáo trù , nói móc ngay trên lớp. Đến lớp học thêm thì cứ đi lòng vòng cốt chỉ để không có ai trong lớp thấy mình đang đứng 1 mình. Đợi đến giờ học mới phi vào. Không ai nói chuyện, bị chúng nó ghét dù chẳng có lí do để ghét...:)) còn nhiều cái hay ho lắm ^^ nhiều nhưng đã quá lâu đến tận bây giờ mình mới dám nhắc đến nên không thể nhớ hết ra được. Và còn nhớ rằng mỗi 1 ngày đi học là 1 cực hình tinh thần. Luôn phải hít 1 hơi thật sâu rồi mới dám bước vào lớp. Hít thật sâu để bắt đầu chịu đựng 1 ngày cực hình như bao ngày khác.

Cái quãng thời gian này nó đã làm mình trở thành 1 con người thế nào mình cũng ko rõ nữa. Sáng đến lớp, lủi thủi, chiều về lại lủi thủi. Không bao giờ dám ngẩng cái đầu lên, luôn cúi mặt sợ bị ngừoi khác để ý. Luôn chỉ mong đừng ai nhìn thấy mình. Trở thành 1 đứa rụt rè, nhút nhát, thụ động và như bị tự kỉ, trầm cảm. Nói 1 mình, mặt mũi lúc nào cũng bần thần, méo xẹo. Chẳng bao giờ thấy tươi tỉnh. Và chỉ toàn nghĩ đến cái chết. Cả 4 năm cấp 2 đó, mình luôn thầm trách tại sao bố mẹ xin cho mình vào đây làm gì. Biết rằng để là tốt cho mình, nhưng bố mẹ có biết đã ném mình vào 1 nơi thế nào không ??? Giữa mình và chúng nó quá chênh lệch. ... Thật sự là ko biết nói thế nào nữa. Nhưng mình lại không dám kể tất cả những chuyện đó cho ai, cơ bản lúc đó mình chẳng tin tưởng 1 ai cả. Đối với mình lúc đó thì tất cả đều là kẻ thù. Đến khi kết thúc cấp 2. Không biết phải nói thế nào để có thể tả được niềm sung sướng lúc đó. Mình còn chẳng buồn đi bế giảng, đi chụp ảnh lớp. Đến bây giờ những buổi họp lớp mình cũng chẳng đi. Cái quá khứ này mình muốn quên đi mãi mãi. Không bao giờ muốn nó lưu lại trong đầu cả..

Lên đến cấp 3. trượt cả 2 nguyện vọng ^^ . Trường ở nguyện vọng 2 đã nhận rồi xong lại gọi đến bảo không được nhận. Mà lại sát buổi khai giảng mới gọi -> Hài :))
Bố mẹ lại bảo để nhờ người nọ, người kia quen xin hộ .
Nhưng lúc đó mình đã không đồng ý, đã nhất quyết bảo để mình tự chọn trường. Rồi ra sao thì mình tự chịu trách nhiệm. Cũng mất mấy hôm để có thể thay đổi quyết định của bố mẹ.
Và mình đã chọn 1 trường dân lập bé tí, gần nhà. Học cùng với lũ có học lực như mình - học lực trung bình khá :))
Sự thật là chưa bao giờ mình hối hận với quyết định lúc đó. Nhờ có nơi đó, cái "lũ giặc" của lớp đo. Mình như được sống lại. Trở thành con người khác.
Không biết phải nói thế nào nhưng cấp 3 nhất là lớp 11,12 là quãng thời gian tuyệt vời nhất thời đi học . Chẳng có áp lực, chẳng có những nỗi đau tinh thần. Những buổi học đơn giản chỉ để vui chơi, và khi đó mình thật sự thích đi học. Bạn bè ko có sự dè bỉu so sánh, đơn gỉan chỉ là chơi với nhau. Ở đó mình có bạn thân, có nhóm của mình. Có ng thích mình - điều mà thời cấp 2 mình nghĩ sẽ ko bao giờ có được. Có cả mối tình đầu dở hơi nữa.
Tìm lại được sự vui vẻ, tự tin. Tìm lại được cá tính của mình. Toẹt vời :))

Cao đẳng: lại 1 lần nữa bố mẹ sắp xếp tất cả. trong khi có bao nhiêu trường không cho mình học bắt mình học 1 trường về kế toán. Mà lúc đó mình còn mơ hồ chả biết kế toán là cái khỉ gì. Ròng rã gần 1 năm trời đả thông tư tưởng. không chỉ bố mẹ mà lần này có cả những người họ hàng bên họ ngoại. Góp ý là mình nên học kế toán. Vì những lí do như : cháu không thông minh, cháu không học giỏi, ngành cháu thích không phù hợp với khả năng của cháu, công việc đó sau này cháu không thể làm được,....

Ừ! công nhận mình ngu dốt thật. Thôi thì nghe theo. Học ở đấy, mình không có gì lăn tăn chuyện bắt nạt hay không. Bởi lúc đó suy nghĩ của mình đã khác. Không còn là con bé cấp 2 lo sợ này nọ, dễ bị bắt nạt và tổn thương nữa. Mình bất cần, tự do, sống theo kiểu sao cũng được. Kết thúc 3 năm học là chẳng hiểu gif về kế toán và hiện giờ chưa ra được khỏi trường vì còn nợ môn. Mình không hối hận chuyện học đó. Vì ngay từ đầu, mình biết mình không thể học nổi. Mình chỉ nghĩ rằng tại sao mình không làm theo những gì mình muốn . Để rồi phí mất 3 năm học, phí mất tiền học của 3 năm đó. Rồi bay giờ rơi vào cái cảnh: không biết học gì, làm gì, và trong tay không có nổi 1 tấm bằng.

 Bất lực với cuộc sống của chính mình. Quên mất đi cả những giấc mơ, niềm khát khao của mình. Để bị xoáy vào công cuộc kiếm tiền. Kiếm tiền để cho bố mẹ vui. Kiếm tiền để gia đình nở mày nở mặt. Kiếm tiền để mọi người trong họ hàng thấy, mà không khinh thường nữa. Kiếm tiền để mua cái nọ, sắm cái kia. Kiếm tiền để mà sống .... !!!!!

Tiền tiền tiền ,
Tất cả chỉ để có tiền.
Con người học, làm, chịu đựng cuộc sống, đau khổ hay sự nhục mạ, ... tất cả chỉ để có tiền.
Cơ mà công nhận, nếu không có tiền làm sao anh có thể thực hiện giấc mơ hay khát khao hay mong muốn.

Muốn đi phượt à - có tiền không ???
Muốn mua sắm này nọ à - có tiền không ???
Muốn sinh con đẻ cái, lấy thằng chồng, con vợ tốt à - có tiền không ???
Muốn có cuộc sống tốt đẹp như ý à - cứ có tiền đi Cưng :x

 Người ta bảo tiền không mua được hạnh phúc. Nhưng có tiền chắc chắn sẽ không bất hạnh đâu. Mà có bao nhiêu người được thử cái cảm giác có tiền để rồi thấy được có nó chưa chắc đã hạnh phúc =)) Điên mất rồi

Chung quy lại là mọi sự sắp xếp của người khác cũng chỉ để tốt cho mình và mong mình có cuộc sống tốt(có nhiều tiền). Nhưng chưa chắc tất cả mọi sự sắp đặt đó là tốt và phù hợp với mình. Vậy nên cứ xoã đi, cuộc sống là mấy tí. Sao cứ phải nghe theo sự sắp đặt của người khác. Cứ thích làm cái gì thì làm cái đó. Sống thế mới là sống cuộc sống của mình, sau này đến lúc già sẽ không phải hối tiếc. Già rồi thì làm được cái quái gì nữa.

Àh mà nếu ai đó có vô tình đọc được cái entry này và bảo mình là điên hoặc nói lung tung, lan man. Chẳng ra mục đích chủ đề .

Ừh thì tớ nói thật! tớ đang có hứng nên tớ viết ra thôi. Mà Điên mới là con người tớ. Cuộc sống của tớ nó cũng điên không kém. "Đồn như lời - đời như l... "  mà :)) haha